Trước đây, trong suy nghĩa của tôi chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ làm giáo viên. Năm lớp 6 tôi được học một cô giáo Tiếng Anh, cô không chỉ xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng,ấm áp mà chính cô đã truyền cho tôi tình yêu với môn Tiếng Anh. Và tôi đam mê, say sưa với môn học đó, tôi trở thành học trò cưng của cô. Tôi tự hào, khi đi đâu cô cũng lấy tấm gương chăm chỉ, chịu khó học của tôi để kể cho các học sinh lớp khác.
Đến năm lớp 12, thi đại học tôi vẫn có những băn khoăn khi chọn ngành, chọn nghề. Năm đầu tiên, tôi thi Đại học Ngoại ngữ Huế nhưng cánh cổng trường ĐH đã không mở ra chào đón tôi. Tôi quyết tâm, ôn thi lại nhưng vẫn không nghĩ mình sẽ làm giáo viên. Và khi tôi đưa ra đăng kí lựa chọn ngành Sư phạm giáo dục Tiểu học là do không biết chọn ngành nghề nào phù hợp, chọn ngành này vì chị hàng xóm học trước 1 khóa đã thi đậu và đang học. Vậy là sự lựa chọn này đã đem đến cho tôi một kết quả tốt đẹp, cánh cổng Đại học Sư phạm Đà Nẵng đã chào đón cô bé nhà quê nhỏ nhắn, rụt rè bước vào một thế giới mới.
Suốt 4 năm chăm chỉ học hành, khi đã được cầm trên tay tấm bằng đại học. Tôi lại đứng trước những băn khoăn: ở lại Đà Nẵng lập nghiệp hay về quê xin việc để được gần gia đình. Cuối cùng, tôi đã mạnh dạn đưa ra quyết định đó là ở lại Đà Nẵng để xin việc. Ra trường năm 2010, tôi được phân công về một ngôi trường ở xa trung tâm thành phố, từ phòng giáo dục nhận quyết định đến ngôi trường đó chỉ cách 3km. Nhưng đi trên con đường đầy đất đỏ, hỏi đường để tới được ngôi trường nằm sâu trong làng là một hành trình đầy gian nan. Khi hỏi , ai cũng lắc đầu, không biết đó là ở đâu. Cuối cùng, sau hơn 1,5 tiếng hỏi đường tôi đã tìm được ngôi trường mà tôi sẽ dạy. Khi quay về, trời mưa tầm tã, đất đỏ dính chặt bánh xe và nước mắt hòa trong nước mưa. Và lúc đó tâm trạng tôi thực sự bị xáo trộn, không biết là xui xẻo hay sao mà mình lại phải về một ngôi trường xa xôi, khó khăn như thế này. Nhưng chính ngôi trường này, đã cho tôi tình yêu thương từ những người đồng nghiệp, đã tạo cho tôi môi trường tốt nhất để làm việc. Nhưng suốt 13 năm trôi qua, tôi vẫn trăn trở khi mỗi giờ đến lớp: Phải làm sao để đem đến cho học sinh những giờ học vui vẻ, hạnh phúc. Và cuối cùng, Tôi biết đến khóa học Người truyền lửa như một chiếc phao cứu sinh cho tôi.
Từ một giáo viên vào lớp là cau có, nóng giận, chăm chăm nhìn vào lỗi của học sinh, tôi mỉn cười nhiều hơn. Tôi quyết tâm mỗi tiết học sẽ cười nhiều hơn 1 chút, 1 chút thôi sẽ thấy mọi điều đơn giản, nhẹ nhàng hơn, cảm thấy học sinh của mình đáng yêu hơn, bao dung hơn với lỗi lầm của học sinh. Và chính lứa học sinh năm nay, đã đem đến cho tôi nhiều cảm xúc, nhiều hành phúc trong cuộc đời đi dạy của mình.
Bản thân tôi, Khi bước chân vào NGƯỜI TRUYỀN LỬA, trước mỗi giờ học lên lớp thì câu hỏi đặt ra của tôi là hôm nay nên tổ chức gì cho học sinh, nếu không có gì thì tự thấy tiết học của mình thật nhàm chán.
Bản thân tôi đã mạnh dạn thay đổi phương pháp tổ chức, dạy học, phương pháp kiểm tra đánh giá. Tuy chưa có nhiều hiện thực nhưng bản thân tôi đang cố gắng mỗi ngày.
Tôi được gặp cô Ngọc và đồng đội NGƯỜI TRUYỀN LỬA mỗi sáng sớm thứ 2, 4, 6, chủ nhật; được cộng hưởng và học hỏi kinh nghiệm chuyên môn với các anh chị nhóm N28 – Tiểu học.
Bên cạnh đó vào sáng chủ nhật, tôi được quay vào bản thân của mình nhiều hơn, cội nguồn của cuộc sống là chính tôi. Bản thân tôi phải thay đổi thì tôi mới hạnh phúc, học sinh của tôi mới hạnh phúc.
Vô cùng trân trọng biết ơn Cô Khánh Ngọc cùng gia đình Người truyền lửa thân yêu.
Kommentare